Ta biết em qua giọng hát ngất ngây ru đời
Cuộc đời phù du như tiếng hát quá mong manh
Tựa hơi sương tựa làn khói chập chờn hư ảo
Báo trước định mệnh má hồng số kiếp thương đau.
Em đã ra đi xa cuộc sống bấp bênh kiếp người
Để lại nơi đây bao ngậm ngùi tiếc nhớ khôn nguôi
Một trời âm vang vang vọng mãi những lời êm ái
Một dòng tên em qua tiếng hát thần thoại.
[ĐK:]
Ngọc Lan ơi! Ngọc Lan ơi
Biết tìm đâu tiếng ca ru đời
Những ngày vui đã bay xa rồi
Nỗi sầu tôi chất cao mây trời.
Ngọc Lan ơi! Ngủ đi em
Ngủ cho đêm con dế nỉ non
Tiếng hát buồn thêm.
Ngọc Lan ơi! Ngọc Lan ơi
Hỡi nàng công chúa xa dương trần
Hỡi người em mắt môi thiên thần
Hỡi loài hoa trắng sao vội tàn.
Ngọc Lan ơi còn nghe không
Ở dương gian có tiếng gọi em
Nức nở vô cùng.