Một sáng chủ nhật em đi lễ chùa
Mặc áo dài lam cài hoa sen trắng
Áo em nhẹ nhàng tóc em dịu dàng
Hơi chút đọng sầu trong mắt nâu.
Một sớm hồn tôi nghiêng nghiêng nắng đầy
Tìm áo dài xưa cài hoa sen trắng
Áo em nhạt màu dáng em về đâu
Nỗi nhớ thương này ai có hay.
Bâng khuâng từng đêm nhớ, bàng hoàng trong giấc mơ
Tôi yêu người con gái, màu mắt trinh huyền ngày mang gió
Thương em mà không nói, ngại ngùng sao chóng phai
Ta mong đợi ta mãi, là chút hương trầm như mắt nai.
Ngày tháng dần trôi hôm nay đến chùa
Lại nhớ người xưa cài hoa sen trắng
Tiếng chuông dịu dàng khói hương nhẹ nhàng
Đời sống vô thường như gió sương.
Chẳng biết giờ đây em đang chốn nào
Hoặc đã chìm trong tình duyên nhân thế
Với bao muộn phiền nỗi lo triền miên
Hay đã âm thầm xa thế gian.
Mong em được hạnh phúc lời phật đưa lối đi
Em mang lòng nhân ái toả khắp cho đời niềm yêu mến
Mong em đẹp như nắng, dịu dàng như bóng trăng
Đêm khuya trời thanh vắng vọng tiếng chuông trầm
Cơn gió bay.