Ta, bia mộ lãng quên
níu gì thời đã mất?
mở tung ta. gió ngất
cháy rực nỗi đìu hiu.
những gì ta đã hỏi:
không một ai trả lời.
những điều ta đã nói:
tuồng như mây bay thôi.
trách gì nhân thế đó,
buồn chi mối nhục này.
trần gian con mắt đỏ,
lòng ta thì ta hay.
cảnh đời rồi cũng xế
nào ai không trở về?
qua rồi cơn mộng dữ
người, cuối cuộc hôn mê.
Ta đi trên đường gai,
dù Chúa không hề rải.
thương mẹ đã lưng đồi.
còn nghe rừng hú mãi
người đi trên đường vui
bước chân mền cứu chuộc;
tiếng cười ròn phía trước;
sau lưng ta, lá bày
ta ngồi mòn ghế cũ
nghe mưa trên ngọn cây.
muộn phiền còn bủa vây
cách gì ta quăng lưới?
người ngồi trong cõi Cha.
chói lòa ơn nghĩa, mới
biển, bình minh réo gọi
ta hoàng hôn, mất nhau.
ru đêm, bài hát dạo
hát cho trời đất nghe:
“cuối cùng ai chẳng về
“có lẻ loi, cũng vậy
“dựng xác ta đứng dậy
“hỏi: - này linh hồn đâu?
“cớ sao đã bạc đầu
“còn loay hoay kiếm lối?”
ta hát cho âm binh.
đã cùng ta chăn gối
hát lên, một lần cuối.
trong bữa tiệc giã từ
xin rửa tội bằng lửa.
cho kẻ chết là ta
để ngày mai sống lại
trong tay người, mãi xa.