Từ khi tim em biết yêu như đường chỉ thêu
Không khác truyện kiều nhiều đêm thấy như mình thiếu
Mới biết cô liêu nghe hồn quạnh hiu
Tuổi ngây thơ mất đi bao giờ đời mình mơ ước nhiều
Chẳng được bao nhiêu thân làm gái như bèo trôi
Chỉ buồn thôi.
Ngày xưa thương nhau đón đưa những chiều gió mưa
Đi dưới rặng dừa thời gian biết ai lừa dối
Bỗng nước mắt rơi hai hàng mặn môi
Tại sao anh bỏ đi cho đành cuộc tình chưa nói cạn
Đã buồn ăn năn như mùa nắng mong mùa mưa hỏi buồn chưa.
Khi đã biết không duyên nợ sao vẫn chờ người trong mơ
Ngày dài ngày buồn thoáng qua cho lòng thêm xót xa
Trên dương thế biết bao người chưa nỡ rời vùng yêu đương
Dù tình đầu nhiều đắng cay cho lòng thương nhớ hoài.
Đời em như bao áng mây phiêu bạt đó đây
Ai hiểu lòng này tình yêu thấy trong tầm mắt
Nhưng quá xa xôi hỡi người tình ơi
Người yêu ơi cách xa nhau rồi
Để lại bao kỷ niệm sống hoài trong tim
Như đỉnh núi thương vực sâu, nên lòng đau.