Gió cuốn, gió cuốn bay
Như ru đời ngoài trời Thu tà áo thắm phất phới bay
Vướng lá rơi thật sầu úa
Cớ sao, cớ sao đớn đau muốn nắm tay bên nhau đi về sau
Nhưng ai kia ngăn đôi ta yêu nhau.
Gió cuốn, gió cuốn đi những ước ao và mộng mơ
Tình cũ có bỗng thoáng qua sống với nhau cuộc tình thơ
Nhưng hoa lá hoa lá tươi bỗng úa phai dư hương xưa
Tình yêu không êm ru, trái tim ta ôi bơ vơ.
Đã lỡ quyến luyến nhau khi Thu về thật buồn
Dầu thời gian đi sao mau quá với gió Đông lăm le tới
Ta yêu nhau dẫu đớn đau, dẫu có thấy rạn vết tim
Có ai đâu yêu mãi mối tình oan khiêng oan khiêng.
Đã có, đã có ai đi len vào cuộc tình ta
Giọt nước mắt đã khiến ta trước nỗi đau ở người xa
Rút lui rút lui nỗi vui yếu đuối nên không bao vây
Tình yêu ta chia đôi khiến cho oan khiêng nguôi ngoai
Nào ai đâu yêu mãi mối tình oan khiêng oan khiêng.