Sợ phải thương một người
Sợ trái tim tơi bời
Sợ những câu lã lơi
Tháng năm lặng trôi trên tay bối rối
Sợ phải yêu một người
Sợ đón đưa một thời
Sợ giấc mơ đầy vơi
Nghe nỗi buồn lặng từ mắt xuống môi
Cần bao lâu để ánh mắt phôi pha
Cần bao lâu để ta biết thương ta
Cần bao lâu để dĩ vãng nhạt nhòa
Cần bao lâu cho nguôi những xót xa
Sợ phải đánh mất khi tình trót đắm đuối
Khi nụ hôn đam mê gọi mời
Sợ phải tiếc nuối khi ngày mai buông lơi
Trong màn đêm tìm không ra lối
Sợ những giá rét của ngày tháng dĩ vãng
Sẽ làm con tim thêm vội vàng
Một lần đau vết thương kia như vẫn hằn sâu