Tác giả: Thành Được
Đời mình nghèo. Toàn gặp chuyện buồn khi yêu. Nào có hay. Khi yêu ai cũng như mình. Tưởng lần đầu. Chuyện tình mình thường tan vỡ. Nào có hay. Hôm nay vẫn phải đổi thay. Tại mình nghèo. Hay là tại bởi duyên số. Mà chớm.
Tác giả: Thành Được
Ai ơi bỏ đề đi. Cuộc đời u mê. Tham lam lười làm việc, vì giấc chiêm bao. Thua hết cả gia tài. Bao nhiêu người. Đang sống kiếp lang thang. Xưa bao nhiêu ruộng vườn. Nhà lầu xe hơi. Không cánh mà bay rồi. Ai ơi! cố gắng.
Tác giả: Thành Được
Nghe nói gần đây hót lắm. Ai cũng khoe. Clip vuông tròn vuông, phụ huynh gần xa bức xúc. Vì không biết. Con mình đang nói gì. Tiếng nói mình. Xưa nay phong phú. Nay rú lên. Thêm một trào lưu, hỏi ai là người cãi.
Tác giả: Thành Được
Rằm trung thu. Mình đi đâu? Lên facebook trong đêm thâu. Tôi cô đơn. Tôi buồn hơn, chẳng có người. Nào đưa đi chơi. Mà chẳng có người. Nào yêu thương được. Chỉ biết người đau. Muốn có bồ có cặp, biết người sướng. Đang.
Tác giả: Thành Được
Đêm nay là trung thu rồi. Không có gấu. Để đi chơi. Đêm nay là trung thu rồi. Lại ngồi. Chém gió vậy thôi. Bao năm. Chạy con Dream tàu. Giờ đây vẫn thừa yên sau, đêm nay mà đi ra đường. Thấy mình sao quá tủi thân. Thời.
Tác giả: Thành Được
Đêm mưa miền xa. Nhớ nhà ở quê chốn xưa. Ôi tiếng mưa. Nghe lòng bồi hồi. Quê hương là nơi. Chúng ta lớn khôn nên người. Cũng là nơi. Mà ta nhớ mãi. Khi xưa còn thơ. Sớm chiều đùa vui hát ca. Trên bến sông. Cánh đồng đầu.
Tác giả: Thành Được
Đã bao xuân rồi. Mà con vẫn chưa trở về. Nắng mưa bao ngày. Mình ên cha đứng chờ trông. Lòng chợt bân khuân. Xuân này con không về nhà. Mẹ già mong tin. Đứng nhìn mắt buồn rưng rưng. Miếng thư gửi về. Vài câu má ơi đừng.
Tác giả: Thành Được
Sống ở trên đời. Cha mẹ. Là phật sống bên ta. Tình mẹ bao la. Công của cha. To lớn hơn trời. Con ơi! Hãy nhớ đừng quên ơn, hy sinh. Một nắng vì con thơ. Mong ước chi nhiều. Cho con của mình. Cười vui học hành. Con.
Tác giả: Thành Được
Mỗi đêm. Lòng mẹ âu lo. Vì nhớ thương về con. Vắng nhà đã lâu. Biết con. Giờ này nơi đâu. Lo ánh đèn phố thị. Sẽ làm con lỡ bước. Con quên. Cả bản thân mình. Sa chân. Vào vết nhơ đời, để rồi cuộc đời con thơ. Người đời.
Tác giả: Thành Được
Đời lắm chua cay. Cũng chỉ tại do số nghèo, vì kế sinh nhai. Tôi phải đành xa cố hương. Vai áo phong sương. Đã mấy năm trường. Nụ cười thương nhớ đôi môi. Quê người tôi lẽ loi. Giờ chốn quê tôi. Chắc cha mẹ mong nhớ.