Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng
Ngày xưa ai quyền quý cao sang
Em! Chính em ngày xưa đó
Ước xây đời lên tột đỉnh nhân gian
Ngày xưa ai mến nhạc yêu đàn
Ngày xưa ai nghệ sĩ lang thang
Tôi! Chính tôi ngày xưa đó
Cũng đeo bòng mơ người đẹp lầu hoang
Rồi 1 hôm tôi gặp nàng đem tiếng hát cung đàn
Với niềm yêu lai láng nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn người chẳng màng còn chê chán
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng, mượn tiếng hát cung đàn
Với niềm đau dĩ vãng hay đâu giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng ru đổ theo nước mắt nàng
Còn đâu! Đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu! Còn đâu quyền quý cao sang
Em! Hỡi em ngày xưa đó
Đến bây giờ phiêu dạt giữa trần gian
Gặp tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn
Đời tôi vẫn nghệ sĩ thênh thang
Em! Em nhớ xưa rồi em khóc
Tôi thoáng buồn thương dòng lệ đài trang