Và đây là 1 mẩu truyện nhỏ tại 1 mái nhà mầm non ngoại ô tỉnh Bắc Giang giữa cái nắng trang trang giấy giấy năm 2005, khi tiếng ve nóng đến mức chả buồn kêu vì chuồn chuồn trêu là chớm kêu là bay thấp.
Giờ ngủ đã quá được nửa canh,
Tiếng thước gỗ được rút ra từ tủ đồ,
nhưng lũ trẻ chẳng hề hay biết.
À mà chứ ai đánh thì đánh chứ cô Ngân yêu chúng nó lắm chả đánh đứa nào bao giờ.
Khẽ khàng hé cửa, cô bước vào giấu cái thước sau người.`
Cô cất tiếng :
- Bạn nào ngủ sayy rồi dơ ta lên cô xem nào !?
Và cái gạt đem lớp có 10 đứa thì 8 đứa dơ tay.
Chấm hết rồi.
Cô Ngân bước vào lớp gọi cả 8 đứa ra gốc cây đa gần cửa.
Bực mình cô nói :
-Tại sao hả ? tại sao ? tại sao lý do gì đã quá giờ ngủ 30p rồi mà không đứa nào nge cô
-Man, cậu biết là chúng ta có nói thì cô cũng chả tin đâu mà
Thụ động viên Duy
-What ever she say
- Dớt sờ lai heyy
-Okay okay g
-Jacko ! Thụ ! 2 đứa thì thầm gì đấy bước ngay lên đây cô hỏi
Thụ với Duy có vẻ rénn, chân lam đá chân chiêu xong đá cả vào chân nhau, vì cái thước gỗ có vẻ dài hơn cả chúng nó nhưng có vẻ Duy đã có câu trả lời cho riêng mình nên trông nó rất tự tin :
-Jacko con nói cô nge, lý do gì hả lý do gì nửa tiếng nữa là vào giờ học rồi mà mặt con vẫn tỉnh bơ thế kia
-Vậy cô cho con nói thật nhá
Ngây ngô duy nói :
-Hứ ngôi nhà này chưa baoh dậy các con nói dối hết
-Con không ngủ được vì con muốn
Bắc Giang rực sáng again.