Dù trong mơ anh cũng chẳng thể dám tin một ngày
Mình đã tiến xa như này
Như cả thế giới gật đầu với anh dịu dàng
Ôm đỡ bước chân anh đi
Để anh được thấy đất trời rộng lớn đến nhường nào
(Khi bước đi xa rất xa)
Để anh được nếm dư vị của nước mắt khác nhau
(Dưới đáy sâu, trên nấc cao)
Cuối một năm, bước mình đi cứ chậm hơn
Trống lồng ngực cứ rộn lên
Một hôm không đoán trước anh ung dung nhận ra
Em ơi, anh thấy nhớ nhà
Ở đâu cảm giác reo vui trong tim nở hoa
Bên trong giọng gọi con ơi về thôi, đã có hết rồi
Biết bao năm trời đi tìm vẫn đây đấy thôi
Bàn chân anh bước hiên ngang bôn ba đường xa
Đến cuối cũng để về nhà
Thanh xuân ta sống làm gì
Nếu không tự mình ngắm nghía thế gian lung linh?
Đôi chân anh vẫn bồi hồi
Vẫn luôn đòi đặt lên hết những nơi chưa đi
Để anh cảm thấy tâm hồn mình chứa chan hơn
Trong mỗi bước đi trong nghĩ suy
Để anh được có can đảm định nghĩa cuộc đời mình
Theo cách anh mong muốn thôi
Tết về nhanh, bước mình đi cứ chậm hơn
Trống lồng ngực đang vang lên, ah-ah
Một hôm không đoán trước anh ung dung nhận ra
Em ơi anh thấy nhớ nhà
Càng đi nỗi nhớ trong anh như càng nở ra
Yêu thương bình yên
Chăn ấm cơm nóng đã sắp sẵn rồi
Những thứ quan trọng anh tìm vẫn chờ đấy thôi
Gặp được thế giới bao la để rồi nhận ra
Đến cuối cũng mong về nhà
Tết đã cũng sắp đến nhắc anh một điều
Nhanh nhanh bắt xe lên chuyến đi của năm
Bao nhiêu năm trôi qua để anh mới hiểu
Hiểu rằng cuộc đời này đi để trở về
Một hôm không đoán trước anh ung dung nhận ra
Em ơi, anh thấy nhớ nhà
Ở đâu cảm giác reo vui trong tim nở hoa
Bên trong giọng gọi con ơi về thôi, đã có hết rồi
Biết bao năm trời đi tìm vẫn đây đấy thôi
Bàn chân anh bước hiên ngang bôn ba đường xa
Đến cuối cũng để về nhà