Tác giả: Trần Hải Sâm
Ca sỹ thể hiện: Anh Tuấn
Buồn theo nước mắt khóc trên vai. Mắt ai thăm thẳm nỗi u hoài. Bờ môi tan tác giấc mơ xưa. Tóc mây buông dài đo nỗi nhớ. Lòng ai thổn thức giấc mơ hoa. Tiếng yêu chưa tròn đã vỡ oà. Tình như chiếc lá giữa phong ba. Xác xơ.
Tác giả: Trần Hải Sâm
Người về, cho ta biết trăm năm. Tình về, cho ta biết ăn năn. Dòng đời, theo con nước bơ vơ. Ta ngác ngơ mang mơ ước đi về. Con sóng đời khổ đau bên bờ cũ. Ta trắng tay rao bán một câu thề. Người về, cho ta biết bơ vơ.
Tác giả: Trần Hải Sâm
Sài Gòn đang quấn khăn tang. Cho nỗi đau cơn lốc dịch bàng hoàng. Chuông giáo đường lặng câm bên thánh giá. Giữa trưa hè ai đã hoá ra tro. Sài Gòn đang quấn khăn tang. Con đường khuya thắp lệ hai hàng. Tan nát lòng.
Tác giả: Trần Hải Sâm
Sài Gòn ơi, ngày mai nắng sáng soi bên khung trời. Niềm vui sẽ an nhiên trên môi cười. Ta nắm tay hân hoan giữa dòng người. Trên những con đường, niềm vui tuôn theo từng lối rẽ. Sài Gòn ơi, ta sẽ chung tay mang yêu.
Tác giả: Trần Hải Sâm
Chiều nay Thu khát. Em có nghe. Mùa Thu nhức nhối. Em có nghe. Lòng ai bối rối. Em có nghe, em có nghe. Giữa bước đời đi rất vội. Có một tiếng yêu. Một tiếng yêu. Khe khẽ, ở trong lòng. ĐK:. Khát, chiều nay Thu.
Tác giả: Trần Hải Sâm
Bao nhiêu ước mơ, chắt chiu cho cuộc đời. Chợt một hôm thức giấc đếm thu rơi. Đưa tay vén đêm chưa quên một khuya tàn. Giật mình ôi trăng vỡ, thương cho đời. Bao nhiêu tháng năm đi trên con đường đời. Chợt một hôm cúi.
Tác giả: Trần Hải Sâm
Mùa đông về cho nỗi nhớ khô khan. Từng đêm buồn nghe con gió đi hoang. Lời yêu về cho cuộc tình ghé lại. Sưởi ấm lòng ai mang thương nhớ quay về. Mùa đông về nghe nắng khóc trên môi. Lời yêu buồn bên trăng uống đơn.
Tác giả: Trần Hải Sâm
TIẾNG QUÊ. (Trần Hải Sâm). Mẹ ngồi chải tóc đầu non. Rưng rưng tiếng nước, vuông tròn tiếng quê. Ai về ghé bến đục trong. Thương thân con quốc lội dòng nước đau. Ai về, về thăm chốn, chốn quê.
Tác giả: Trần Hải Sâm
Khi đêm đã quên lời. Đời lặng lẽ ôm con trăng lẻ loi. Khi yêu đã đi rồi. Tình gọi nắng phơi tương tư mồ côi. Khi em đã quên lời. Từng hạt cát cô đơn soi bình minh. Khi em đã quên tình. Là đời cát khan yêu phơi niềm.
Tác giả: Trần Hải Sâm
Tình đã quên lối hay chiều nay nắng thôi vương bên thềm. Người đã quay gót sao còn in dấu vết môi mềm xưa. Đặt nhớ thương xuống ta nhặt lên nỗi cô đơn bên đời. Hạnh phúc như đoá hoa tàn trong nỗi khát khao vùi sâu. Cho ta.