Tác giả: Thành Được
Mấy ai thấu hiểu. Kiếp đi Đài Loan. Ở quê mẹ cha. Vẫn ngóng tin con. Nhớ con ngày đêm. Mắt mẹ rưng rưng. Tiễn con mẹ vẫn. Ngồi bên vỗ về. Cũng vì gia đình. Con đi Hàn Quốc. Ai ngờ ở đây. Chẳng giống như mơ. Thức khuya làm.
Tác giả: Phạm Nguyên Ngọc
Ca sỹ thể hiện: Phạm Nguyên Ngọc
Em chắc không, khi rời xa anh, em sẽ an nhiên hơn khi anh bên cạnh. Em chắc không, nơi mình dừng chân, em sẽ bước đi chẳng ngại ngần. Em chắc không, những nụ hôn sâu, rồi sẽ hong khô, theo năm tháng phai màu. Em chắc không,
Tác giả: Anh Bằng
Áo trắng vờn bay, phố dài thật dài. Áo bay nhẹ trong khu phố trống trải. Áo trắng chiều hôm. Phố buồn thật buồn. Phố im lìm trong nắng chói, cơn đau mòn. Hoang mang em đi trong cơn cô đơn. Hoang mang em đi bước chân.
Tác giả: Phạm Trọng
Ca sỹ thể hiện: Anh Ngọc; Trẩn Cao; Lương Tùng Quang & Lam Anh
Đêm nay lạnh phố buồn. En ơi rét không em? Bơ vơ giữa phố phường. Tìm đâu người mến thương? Đem nay lạnh phố buồn. Em ơi nín đi em. Lên Métro cuối cùng. Em ơi nín đi em. Trời mưa tuyết lác đác dâng dâng sầu. Đèn.
Tác giả: Trung Quân & Quỳnh Lam
Ca sỹ thể hiện: Lam Trường; Bằng Kiều
Một con đường nhỏ thắp lên mùa đông. Áo ai lộng gió và môi ai hồng. Chân ai chim nhỏ se buồn lòng anh. Lòng anh sợi khói ngủ quên trong vườn. Trong vườn giá rét, hoa tím khôn nguôi. Mái nhà ngói xám, buồn ai lưng trời.
Tác giả: Bùi Đình Thảo
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết
Bàn tay mẹ bế chúng con. Bàn tay mẹ chăm chúng con. Cơm con ăn tay mẹ nấu. Nước con uống tay mẹ đun. Trời nóng bức gió từ tay mẹ con ngủ ngon. Trời giá rét cũng từ tay mẹ ủ ấm con. Bàn tay mẹ vì chúng con. Từ tay mẹ.
Tác giả: Lê Minh Sơn
Ca sỹ thể hiện: Hoàng Quyên; Ngọc Khuê; Trúc Nhân
Gió mùa đông bắc về. Đèn trên phố mờ sương lạnh. Con chim trên cây không hót. Em ngồi em chải tóc. Tay em lạnh, môi em lạnh, sao chẳng có anh? Bông hoa hồng. Ai mang tặng? Sao chẳng thấy anh? Tiếng chuông chùa.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Lý Diệu Linh
(Nói lối:). Cha ra đi trong trận Bão kinh hoàng năm xưa ấy. Biền biệt không về dù chưa thấy mặt con. Bến sông chờ Mẹ tiều tụy héo hon. Rồi Mẹ ngã bệnh đi xa không còn bên con nữa.... (Ngựa Ô Nam). Từ giây phút đó con chợt.