Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Thanh Hà
Ngày xưa em cất bước ra đi, không từ giã. Để lòng ai nuối tiếc mối tình, chìm cuối trời xa. Ngày đó xa nhau, đời ngừng tiếng hát. Ngày đó chia tay, trời buồn ngơ ngác. Quạnh hiu đời tôi, từng năm tháng qua. Lời yêu thương.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Khưu Huy Vũ & Lưu Ánh Loan
Khi biết em mang kiếp cầm ca. Đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát cho người người bỏ tiền mua vui. Hỏi rằng anh ơi: Còn yêu em nữa không. Đừng nói nữa em ơi. Xin đừng nói nữa làm gì. Anh nghĩ rằng. Đời người ca sĩ đáng thương.
Tác giả: Phạm Duy
Ca sỹ thể hiện: Ha Thanh Lich & Hà Thanh Lịch; Diễm Liên & Nguyên Khang
Đừng nhìn em nữa anh ơi. Hoa xanh đã phai rồi. Hương trinh đã tan rồi. Đừng nhìn em, đừng nhìn em nữa anh ơi. Đôi mi đã buông xuôi, môi răn đã quên cười. Hẳn người thôi đã quên ta. Trăng Thu gẫy đôi bờ. Chim bay xứ xa.
Tác giả: Phạm Đình Chương & Khánh Băng
Ca sỹ thể hiện: Nguyễn Hưng & Ngọc Anh
Tôi muốn quên em khi đường đời mình không chung lối. Tôi muốn quên em khi câu thề em đã quên rồi. Tôi muốn quên em vì sầu thương ngày đêm tàn phá. Tôi muốn quên em vì đời tôi luống phong ba. Tôi muốn xa em, xa kỷ niệm.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Thế Sơn & Hương Thủy; Chua BIết & LTRAN
Mây trắng bay qua khi trăng dần lan. Muôn câu hò nhịp nhàng khắp thôn trang. Đoàn người say sưa vui tiếng hát vang. Lúa dâng sữa ngọt đậm tình ta với nàng. Đêm lắng sâu khi sương lam dần xuống. Hương ngạt ngào tình.
Tác giả: Nhạc Ngoại [Lời Việt: Lữ Liên]
Ca sỹ thể hiện: Lưu Bích
Thuyền đã rời bên sông, gạt nước mắt em theo chồng. Thầm giữ kín trong tim bao lâu. Yêu thương tan vỡ mối duyên đầu. Nhìn sóng bạc cuốn trôi. Hỏi bóng nhạn lướt cánh chung đôi. Nhạn có thấu chăng kiếp người. Một lần lỡ xa.
Tác giả: Trần Hoàn
Ca sỹ thể hiện: Thu Hiền
Từ cửa sông Nhật Lệ mời anh về thăm quê. Dòng Kiến Giang mình đó hỏi anh còn nhớ không. Thuyền ngược dòng sông Gianh qua An Xá bến xưa. Đường đi lên thăm chợ Tréo xanh xanh thẳm hàng dừa. Ôi nhớ không anh ngày nào chốn.
Tác giả: Từ Công Phụng
Ca sỹ thể hiện: Từ Công Phụng
Người còn trong thành phố vắng. Đốt từng chuỗi ngày dài ngày. Buồn trôi hờ hững tắt theo làn khói thuốc bay. Tuổi vàng đi lạc lõng cuốn trên từng gót chân rời. Gọi buồn lên thành phố vắng đâu còn dấu chân ai. Nằm muộn.