Anh ra đi để nỗi đau ở lại
Anh xa rồi em bãi vắng đơn côi..
Một tiếng khóc trẻ thơ rơi,
khiến hồn ta nát tan.
Còn ánh mắt cứ theo ta đi mãi,
Với thời gian bến bờ xa vời
Đến một ngày..
Em giật mình ngoảnh lại
Lửa cháy lên, đốt cháy đam mê
Em nhận ra đấy là tất cả.
Là thiết tha.. khao khát tận cùng..
Em nhận ra.. đấy là vùng hoang dã..
Là thiết tha thánh thiện,
Thủy chung..
Chia tay anh em đánh mất đam mê
Và nỗi nhớ giọt cà phê chậm lại.
Và tình yêu thành nỗi đau
Trong bóng xế chiều hôm..