Từng bước khẽ vén bóng tối
Em vội qua bao con phố quen
Nhìn quanh không gian lặng im
Chỉ tiếng khóc của em còn đây
Bước chân muốn vấp ngã
Nhưng tìm đâu đôi tay vỗ về gục ngã.
Ước! một ngày sớm mai khi tỉnh giấc
Sẽ có một bờ vai ấm êm như ngày ấy
Ngày còn có nhau bao hồi ức lúc xưa
Giờ đây bỗng quá hư vô trôi vào đêm.
Trong cơn mê nghe đâu đây vang tiếng nói nhẹ nhàng
Cùng hơi ấm đã khiến trái tim em rung lên
Tỉnh cơn giấc mình tỉnh mộng lại thấy bóng tối một mình
Còn đâu nữa những giấc mơ đã theo ai đi thật xa.