Lục bình trôi, sao không trôi mãi mà lại tấp bãi tình sầu.
Chỉ một đêm thôi tóc đã bạc màu ân tình chìm sâu.
Giờ đã xa nhau, con cá trên sông quẫy đuôi ra biển.
Con chim chiền chiện, bỏ đất liền về non.
Lục Bình ơi! Sông sâu chi mấy để rồi ta phải lụy đò.
Trách phiền thân tôi sao quá nặng lòng để khổ lụy thôi!
Lòng ngỡ chiêm bao hôm tối có nhau
Sáng ra thôi đã xa nhau biền biệt sông nước buồn ngẩn ngơ.
Thôi, tình thôi ví cũng bọt bèo, ví cũng bọt bèo.
Người bỏ người trong lúc gieo neo.
Người đi như gió qua sông
Bỏ quên dòng nước mênh mông nỗi buồn.
Người đi như gió qua truông.
Ngã nghiêng bụi chuối xót xa não nề.
Người đi quên hết lối về.
Giờ ngồi đây ôm con tim vỡ để mà than thở với lục bình.
Ngắm lục bình trôi theo nước dập dềnh lớn ròng đây vơi.
Tình cũng nổi trôi theo sóng lênh đênh cách chia đôi ngã.
Xa nhau biền biệt tan nát lòng rồi người ơi!