Năm xưa một chiều cuối mùa
Giờ mình đứng chờ người yêu như lời hứa
Cơn mưa từ từ kéo về
Giờ này chắc gì người mình yêu đã đi
Xa xa một tà áo hường,
chập chờn cuối đường, đầu nghiêng nghiêng vành nón
Mưa rơi nặng hạt trên đường
sợ tà áo hường là người tôi mến thương.
Bỗng nghe trong lòng như em hờn trách thầm :
"Tại anh em ướt áo"
Nào ngờ em đứng ngay sau
thẹn thùng nói một câu
không rõ nhưng hiểu được ngay
Hôm nay một chiều cuối mùa
chẳng còn đứng chờ người yêu bao giờ nữa
Xe hoa từ từ đưa nàng
về cùng với chồng để mình tôi nhớ thương.