Trách người nỡ bỏ rơi mình 
Trách đời lắm kẻ bạc tình như vôi 
Ân tình còn ở bờ môi 
Mà sao ta đã mồ côi đường tình. 
Đường tình trăm nẻo người đi 
Quay lưng như chẳng còn gì vấn vương 
Tình đời đen trắng lẻ thường 
Đêm nằm chiếc bóng, soi gương nghẹn ngào. 
Nghẹn ngào, ai thấu niềm đau 
Niềm đau ai thấu ngày sau còn chờ 
Chờ ai, chờ đến bao giờ 
Chờ khi mái tóc bạc phơ còn chờ. 
Nay người lẻ bước quay về 
Mắt buồn nhắc khẽ lời thề năm xưa 
Đương hè trời bỗng đổ mưa 
Cám ơn ai đó tiễn đưa người về.