1.Có phải bao nhiêu lâu nay em không theo tôi về làng
Phố xá đông vui đã níu chân em ngày tháng
Khóm hoa vàng ươm thiên lý đong đưa nắng hắt bên nhà
Giữa nơi thật quen tôi kiếm xa xăm tuổi thơ
Có phải em đi là giấc mơ đi, ký ức riêng tôi ở lại
Áo trắng tôi thương những hôm chiều tà như vẫn bay qua
Chuyến xe thời gian bỗng nhiên một ngày đưa ta đến miền đất lạ
Vẫn nghe xao xuyến có hôm nhớ làng còn nguyên thiết tha
Bởi em từng ở nơi đó, bởi em từng yêu nơi đó nên tôi về thấy cả một thời
Bởi tôi từng gửi trong gió vấn vương người con gái có đôi mắt tựa sông xanh bầu trời.
Những khi hái sim trên đồi và dưới trăng em là thiên sứ
Ngày ấy tôi thương em mất rồi, để lớn khôn chỉ toàn nhung nhớ
2. Có phải không em, mùa tím mau sang, hết nắng mưa sa ngang trời?
Mới biết tương tư, mới hay bồi hồi, em ngã em rơi
Chuyến xe thời gian nếu không êm đềm và niềm đau khôn ngơi trót ghi dạ
Thì tôi tha thiết rủ em về với một biển mênh mông áo trắng bình yên hai ta
End:Bởi em từng ở nơi đó, bởi em từng yêu nơi đó nên tôi về thấy cả một thời
Bởi tôi từng gửi trong gió vấn vương người con gái có đôi mắt tựa sông xanh bầu trời.
Dưới những khóm hoa ta ngồi, kẻ mới yêu và nàng thiếu nữ
Ngày ấy em quên tôi mất rồi, để trái tim tôi còn dang dở…