Màn đêm với nỗi nhớ không tên, anh đau lắm có biết không em, bởi vì ngoài em ra anh chẳng yêu thêm một ai.
Ngày không nắng nếu có mây đen, đời hoang vắng nếu thiếu đi em. Nhưng người đâu quan tâm phía sau em là ai
Em là con virus, khiến anh phải vài lần lên cơn, bệnh này không thuốc chữa, cách duy nhất là gần em hơn.
Yêu em như là giảm béo, ăn thì ít mà nhớ thì nhiều. Nếu tương tư này như là mỡ, chắc thân hình anh đã phì nhiêu.
Thì ra tình yêu là thế, xa thì nhớ gần nhau thì cười, không có gì trên đời hoàn hảo, ai cũng 9 còn em thì 10.
Em cười tươi như nắng hạ, khô nứt nẻ cõi lòng thênh thang, thứ em đeo là vàng là bạc, còn muôn ngàn đau khổ anh mang.
Con chó nó giống con gà, quả cà tím nó giống bí ngô,như cái cách mà anh thích nàng, thích là thích chứ chẳng lý do.
Vì nàng anh hay ăn ớt, dù cơm nhà mẹ nấu đâu cay, Tăng Duy Tân viết nhạc ballad, nhưng bây giờ viết nhạc lofi.
Yêu nàng như chơi xổ số, trúng thì ít mà xịt thì nhiều, anh khôn ở ngoan ngoài xã hội, nhưng lại luôn dại khờ khi yêu.
Cuộc đời anh thu bé lại, mét 75 54 ki lô, nếu môi em là cà phê đá, cà phê đá ngọt tựa si rô.
Như áng mây vút qua bên đời nhau, thương đau thì riêng mình anh giữ, nước mắt ướt đẫm không người lau. Vì
Tình đơn phương là những nhớ nhung dấu trong ngăn bàn thôi, yêu em mà cũng chẳng dám nói, cứ đến mỗi tối tim chợt đau.
Em là hoa mà chưa có chậu, anh chậu mà chẳng có hoa. Thế vì sao mình không chung ngõ, đến cả Khổ mà vẫn có Qua.
Hướng dương thì đi tìm nắng, con đom đóm thì lại tìm đêm, anh và em như hai kẻ lạc, em tìm lối anh lại tìm em.
Vì em mà anh xuống sắc, mắt thâm quầng vì đợi reply, Anh như chàng sinh viên kiến trúc, em là tập đồ án deadline
Dự báo thời tiết ngày mai, Hà Nội chìm trong không khí lạnh, riêng em đoán 1 ra 2, buồn thì mưa còn vui thì tạnh.
Em là hoa hồng bên khung cửa, anh là đám cỏ dại trong vườn. Em là ly champain thơm ngát, anh là cà phê đá không đường.
Và dường như em chẳng biết, nỗi đau này như vết đạn ghim
Corona thì gây bệnh phổi, còn em làm anh rối loạn tim.
Cưa em như cưa gỗ quý, anh phải cố cưa ngày cưa đêm, nhưng buồn thay tay không tấc sắt, nên chẳng biết lấy gì cưa em.
Nhìn lên trời đêm anh hỏi, đến bao giờ anh hết trầm tư. Tính để “thương” làm tên bài hát nhưng lười viết nên để thành “Thư”
Như áng mây vút qua bên đời nhau, thương đau thì riêng mình anh giữ, nước mắt ướt đẫm không người lau. Vì
Tình đơn phương là những nhớ nhung dấu trong ngăn bàn thôi, yêu em mà cũng chẳng dám nói, cứ đến mỗi tối tim chợt đau.
Màn đêm với nỗi nhớ không tên, anh đau lắm có biết không em, bởi vì ngoài em ra anh chẳng yêu thêm một ai.
Ngày không nắng nếu có mây đen, đời hoang vắng nếu thiếu đi em. Nhưng người đâu quan tâm phía sau em là ai
Đây không phải là bài sad love, vì bây giờ em đã kề bên, về 1 năm anh cưa em đổ, về 1 năm anh khổ vì em.