Ngẩn ngơ từ khi còn chân đất
Nằm mơ dòng thư tình ai cất
Ngậm ngùi khúc ca dao
Thương em anh xem
Ngàn mây làm cánh diều trông ngóng
Hồn say từ khi cài khăn đóng
Mẹ cha vun vén cho đôi tình nhân một ngày tương phùng
(Trời thu)
Lá vẫn chưa tàn
(Đông sang)
Gió vẫn mơ màng
Cho đàn em hát ca,vui mừng
(Xuân đến)
Nắng ngất ngây lòng người
Mang nụ cười cô gái cố đô về nơi quê hương thanh bình.
Em dịu dàng bước đến bên tôi trao vị ngọt đôi môi
Có chút thương âm thầm xa xôi
Tôi đứng đó gieo hồn vào từng lời thơ
Hàn Mặc Tử về trên phố mơ.
Bóng dáng thướt tha trong chiều thơ mộng
Ai về qua phố ghé lại bên sông
Thuyền trôi bèo dạt về mô có ngoái trông
Mà chừ mình ta thương nhớ mặc cho cảnh vật hững hờ
Nhạc buồn lệ sầu dễ rơi nơi hàng mi khi mùa mưa tới.
Nhưng tình ta phơi phới,đẹp tựa lúc đôi mươi
Yêu em có lẽ là điều tuyệt vời nhất
Vì hình hài em đó vương vấn nghìn trùng sông Hương.
Đôi ba lời ấm êm,có khiến em say mê
Tựa như muôn khúc hát dưới tiếng chuông chiều vang trong giấc mơ xa
Đồi thông cứ đứng im ơ thờ, trong nét bút đài trang
Em bước đi như vì sao sáng yêu kiều.
Em dịu dàng bước đến bên tôi trao vị ngọt đôi môi
Có chút thương âm thầm xa xôi
Tôi đứng đó gieo hồn vào từng lời thơ
Hàn Mặc Tử về trên phố mơ.
Em dịu dàng bước đến bên tôi trao vị ngọt đôi môi
Có chút thương âm thầm xa xôi
Hàn Mặc Tử về trên phố mơ
Trăng thanh rọi bóng sông yên ắng
Tiếng ru ai hờn vờn tóc mây
Em về lại đây ôm trời mây
Duyên này cung phụng chốn nhân thế
Để lòng quyến luyến dù trăm bề
Ngàn năm vẫn còn kể