Trời làm cơn mưa ngâu chiều nay là cái cớ cho em say mềm
Nước mắt lăn nhòe trên gối, lần tìm trong ký ức vẫn chưa ngủ quên
Cuộc gọi anh vào hai giờ đêm, dẫu ta chia tay đã rất lâu rồi
Những nỗi buồn về giăng kín lối nên em phải nói
Và đầu dây bên kia lặng im, tựa như ánh trăng soi bên thềm
Có lẽ anh đã dần quen mỗi lần cơn say tới, em lôi thôi thế thôi
Mà anh cũng chẳng rời đi, vẫn lắng nghe em không nói gì
Sao anh cứ hiền như thế, dịu dàng như thế, làm sao em quên?
Là cơn say nói, đâu phải em, đâu phải em
Là cơn say nhớ, nhớ môi anh, nhớ gương mặt anh
Nhớ những ngày tình mình còn xanh, những kỷ niệm tha thiết để dành
Cuộc tình vỡ tan tành thành hai người cô đơn
Là cơn say nói, đâu phải em, đâu phải em
Giờ anh bên ai, sẽ yêu ai, cũng đâu phải em
Sẽ không còn một người cạnh bên với những lời da diết êm đềm
Vì chẳng có con tim đặt vào, thì làm gì có con đường để bước cùng nhau
Và đầu dây bên kia lặng im, tựa như ánh trăng soi bên thềm
Có lẽ anh đã dần quen mỗi lần cơn say tới, em lôi thôi thế thôi
Mà anh cũng chẳng rời đi, vẫn lắng nghe em không nói gì
Sao anh cứ hiền như thế, dịu dàng như thế, làm sao em quên?
Là cơn say nói, đâu phải em, đâu phải em
Là cơn say nhớ, nhớ môi anh, nhớ gương mặt anh
Nhớ những ngày tình mình còn xanh, những kỷ niệm tha thiết để dành
Cuộc tình vỡ tan tành thành hai người cô đơn
Là cơn say nói, đâu phải em, đâu phải em
Giờ anh bên ai, sẽ yêu ai, cũng đâu phải em
Sẽ không còn một người cạnh bên với những lời da diết êm đềm
Vì chẳng có con tim đặt vào, thì làm gì có con đường để bước cùng nhau
Là cơn say nói, đâu phải em, đâu phải em
Là cơn say nói, đâu phải em, đâu phải em
Giờ anh bên ai, sẽ yêu ai, cũng đâu phải em
Sẽ không còn một người cạnh bên với những lời da diết êm đềm
Vì chẳng có con tim đặt vào, thì làm gì có con đường để bước cùng nhau
Chẳng có con tim đặt vào, thì làm gì có con đường để bước cùng nhau