Tác giả: Trần Thiện Thanh, Đức Huy
Ca sỹ thể hiện: Trung Quang
Ngày nào anh yêu em. Anh đã quen trong cay đắng tuyệt vời. Ngày nào anh yêu em. Anh đã quen với trời hạnh phúc mới. Em ơi Đông lại về từ trăm năm lạnh giá. Tim anh như ngừng thở, từ sau ân tình đó. Em.
Tác giả: Nhật Hoàng
Ca sỹ thể hiện: Lykio
Kim đồng hồ trôi từng ngày. Hình bóng anh nằm dưới đèn mờ. Gió đưa bờ môi gần lại. Rồi hát vu vơ em cần anh. Nhẹ nhàng thoáng lướt qua chìm giữa phố đông. Em phải biết đi đâu để gặp anh. Vì đã lỡ đắm say lòng cứ rối bời.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Đình Nguyên; Vũ Quốc Việt
Lúc sáng sớm hay đêm hôm nay. Em thật dịu dàng khiến anh rung động. Lắm ánh mắt đâu chỉ riêng anh. Mang lời thì thầm muốn nói với em. Em đẹp nhất đêm nay. Nhắn với gió hay phao trăng sao. Ta thèm một lần sánh đôi bên.
Tác giả: Vũ Phụng Tiên
Ca sỹ thể hiện: Vũ Phụng Tiên
Một chiều nơi quán ***. Một bài nhạc đã *** thuộc. Một mình ngồi ngẩn ngơ nhìn theo dòng người vội vã, với bao suy tư. Rằng phải làm sao, khi mà giờ đây, lòng chỉ nghĩ đến anh. Làm ơn, chỉ một lúc thôi. Ngưng quẩn quanh để.
Tác giả: Nhạc Minh Khang, lời Trần Lê Quỳnh
Ca sỹ thể hiện: Nguyễn Phi Hùng; Quang Dũng
Một mai về sau qua những đổi thay. Anh sẽ vẽ lại phút giây nhìn thấy em. Và gương mặt em ngỡ đã nhạt phai. Lại vây kín anh như những ngày xưa ấy. Để anh nhận ra nét vẽ đầu tiên. Xóa nhòa bến bờ cách ngăn lòng chúng.
Tác giả: Huỳnh Nhật Tân
Ca sỹ thể hiện: Ngọc Thúy
Rồi đêm xuống từng đêm vắng im nghe rã rời. Và anh đã lạc trong phố vui quên đường về. Rồi mưa đêm rơi não nề, tiếng mưa lạnh lùng một mình. Rồi mưa rơi, rơi xuống đời, bóng anh mịt mờ trong đêm. Và em ngồi nhớ mong.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Quốc Hưng; Đăng Dương
Truyền thuyết Hồ Gươm. Truyền rằng nơi đây Hồ Gươm, nước vẫn xanh vì trời xanh. Truyền rằng nơi đây vua Lê đã trả lại gươm báu để giã từ chiến tranh. Truyền rằng nơi đây đêm cây bút đá vẫn viết lên trời cao, những khát.
Tác giả: Nguyệt Ánh
Ca sỹ thể hiện: Nguyệt Ánh; Quốc Anh; Tha Hương & De Thương
Anh vẫn mơ một ngày nào. Quê dấu yêu không còn cộng thù. Trên con đường mòn, sau cơn mưa chiều, anh ôm đàn dìu em đi dưới trăng. Ta đứng yên nghe rừng thì thầm. Ta ngước trông sao trời thật gần. Anh ôm cây đàn,