Chiều chiều ơi trăng về lả lơi
Chiều đồng quê câu hò chơi vơi.
Hò ơi! Sức chúng ta em cùng anh
Ðem nước lên cho đồng xanh
Nuôi kiếp nghèo đời mong manh.
Nhịp nhàng đưa giây gầu đều tay
Lòng nào say trăng vàng lung lay.
Hò ơi! Ta ngắm xem bên bờ sông
Bao mắt ai đang chờ trông
Mai lúa mùa rồi đơm bông.
Trăng sáng quá em ơi trên mái đình
Chiều trăng rung rinh câu hò tình tứ.
Vàng kia ai gieo trên lúa đồng mình
Vờn đôi cò trắng biết bao là tình.
Hò ơi! Hò ơi! Hò ơi!
Hò lên đi cho trăng cũng vỡ tan tành
Vàng lên (mà) ngọn lúa
Dân lành bao ( bao) ấm no.
“ Hỡi cô..(là) cô.. con gái..tát nước bên đàng.
Sao cô múc ánh… trăng vàng….(mà ) .. đổ đi …”
Hò! Hò lơ! Ta cùng hò lơ!
Hò! Hò lơ! Ta dệt bài thơ
Rằng thơ sức chúng ta em cùng anh
Ðem nước lên cho đồng xanh
Nuôi kiếp nghèo đời mong manh .