Hai mươi tuổi đời biết mình là phận trai
Trong thời quê chinh chiến tôi lạnh lùng ra đi
Mịt mờ ngoài phương xa tìm vui qua trăm miền
Chẳng mơ ước chi ngày đêm súng trên tay lo diệt thù
Năm tháng trôi dần chiến trận còn dài lâu
Tôi vẩn vui chiến đấu, không quãng ngại gian nan
Giờ này người tôi yêu, còn yêu hay quên rồi
Thành đô chắc vui, mà đâu mấy ai nhắc tên người yêu
Bao năm rồi miền gió núi đã quen
Còn chinh chiến nên tôi vẩn chưa về
Từng múa tuôn tàn vẫn nối nhau
Làm sao, làm sao, quên đêm ngọc ngà
Đêm nhân tình khóc ước đôi vai
Thôi, thôi hết rồi
Kỷ niệm biền biệt thêm, đôi làn nghe nhung nhớ
Giữa quãng trời bơ vơ
Nguyện cầu ngày quê hương bình yên đưa tôi về
Mình lại có nhau
Vầng trăng chốn xưa, ru ta ngủ yên