Tôi đến quê em miền đông đất đỏ giữa mùa sầu riêng.
Dẫu chỉ một lần gặp nhau sao thấy vương vấn không quên.
Nhớ vườn sầu riêng hương thoảng trong gió thơm lừng ngạt ngào.
Sầu riêng của ai còn tôi chỉ nghe bâng khuâng mà thôi.
Tôi vẫn chưa quên người em gái nhỏ tóc dài mộng mơ.
Giữa buổi trưa hè ngồi trong bóng mát em hát tôi nghe.
Tiếng đàn của tôi theo từng câu hát buông dài trầm buồn.
Đàn tôi mãi mê cùng em hát ca giữa khu vườn nhà.
Ba năm lướt qua thật nhanh tôi vẩn mơ về người em năm ấy.
Ba năm biết bao đổi dời biết em có còn nhớ đến tôi không.
Hôm nay trở lại miền đông tôi thấy trong lòng mình thương dâng sóng.
Tôi mơ lúc gọi tên nàng chắc em sẽ mừng phút giây gặp nhau.
Nhưng chỉ mơ thôi người em gái nhỏ đã rời vườn xưa
Bước chân qua cầu từ mùa xuân trước khoác áo vu quy
Trở về mà chi ôi còn đâu nữa cung đàn ngày nào
Sầu riêng của em sầu riêng của tôi biết ai nặng sầu