1. Em cười thứ tha, gõ lên cánh cửa nhỏ
Đánh thức ước muốn từng ngủ quên
Gọi tên tôi, thoát ra cơn mơ nào
Chênh vênh bờ bến xấu bao gọi mời.
[ĐK:]
Em kề vai tôi ngồi bên thềm
Bỏ lại đằng sau những khúc quanh co và cám dỗ để quay về.
Ở đó có tôi với em, này đây tiếng gọi rất mềm
Thổi ngọn lửa bừng trong mắt thêm sâu
Hẹn ước ngày tháng êm đềm
(Hẹn ước ngày tháng rất xa).
2. Tiếng gọi rất quen nơi khung trời bỏ ngỏ
Nuôi những ao ước dù lẻ loi
Gọi tên tôi vượt qua những hãi hùng
Chênh vênh bờ bến xấu bao gọi mời
* Gương soi thật nhiều chỉ vậy thôi
Sóng gió bên đời hỏi chính mình
Lựa chọn một lối để bước đi
Dừng chân hay băng qua tiếng gọi?