Em chậm bước đường thu trải nắng
Lá vàng rơi ngập lối chân đi
Tiễn người lệ giấu hoen mi
Nghìn trùng xa cách biệt ly não nùng
Chiều chưa xuống trăng lên lấp ló
Bóng chim ngàn về núi sương giăng
Hồn trĩu nặng chốn lênh đênh
Nước non, non nước, mảnh tình xót xa
Bao tháng năm rời xa tổ quốc
Bước chân đi, chân bước mỏi mòn
Thời gian trôi mãi hoài mong
Người đi kẻ ở nỗi lòng quặn đau
Thương quê mẹ tủi hờn chồng chất
Biển sóng gào, biển lấp hồn oan
Mịt mờ hoang đảo nơi xa tắp
Dấu chân oan khuất không gian xóa nhòa
Cuộc hành trình mấy mươi năm ấy
Nỗi đoạn trường ôi mãi nổi trôi
Mối u hoài mạch sầu rơi
Thu về lá rụng, tình người ngổn ngang!