Tôi vội vàng níu lấy cánh tay của cha tưởng như quá xa
Mới ôm choàng lấy tôi là mơ đấy thôi đừng buồn tôi ơi
Tôi chạy theo ánh sáng cuối con đường nơi mẹ tôi vẫn đứng
Đón tôi lúc tan trường nụ cười ấy mang ấu thơ tôi về nơi xa xôi.
Và cứ thế ấu thơ vẫn trốn
Vào những giấc mơ tôi từng đêm thế thôi
Và tiếng cười ngày ấu thơ giờ đã biến mất
Nhường lại cho những âu lo về đây.
[ĐK:]
Và giờ đây tôi muốn khóc thật lớn
Như chưa lớn bao giờ như ngày thơ
Mang theo những ước mơ ôi mộng mơ
Đợi chờ với lòng tin ngây thơ.
Cả một thời thơ ấu mong được lớn
Đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm
Bao nhiêu những êm đềm tan vào đêm
Ôi trái tim trăm lần (vẫn còn) yếu mềm.
Đến một lúc nhận ra thời gian đã vô tình mang tuổi thơ đi xa
Là khi vòng tay của cha giờ đây đã không thể ôm chặt ta mãi mãi
Ước mơ chỉ một lần được nói chẳng ngại ngần rằng con luôn yêu cha
Mà sao đôi khi ta chẳng thể nào nói khi chưa phải xa cách xa.
Cũng đã có lúc trong cơn mơ tôi bao đêm
Bàn tay ai thân quen vuốt mái tóc tôi hôn lên
Mẹ như đang nơi đây hay chỉ là cơn say
Lời ru nhẹ lay tuổi thơ ngủ yên chốn này
Giờ muốn òa khóc cho vơi nhẹ đi bao tháng ngày.