Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Hồ Ngọc Hà; Giang Hồng Ngọc
Về đâu lúc ngày đã hết. Ánh đèn đường hắt hiu buồn. Mình tôi dưới hè phố vắng. Nỗi buồn nặng trĩu không tên. Trót sinh ra giữa đời trái ngang. Yêu đương khác thường. Sống giữa đời mệt nhoài. Âm thầm chịu bao đắng.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Hồ Quang Hiếu
Về đâu lúc ngày đã hết. Ánh đèn đường hắt hiu buồn. Mình tôi giữa hè phố vắng. Nỗi buồn nặng trĩu không tên. Trót sinh ra phận mình trái ngang. Yêu đương khác thường. Sống giữa đời mệt nhoài. Âm thầm mang (chịu) bao đắng.
Tác giả: Trầm Tử Thiêng
Ca sỹ thể hiện: Khánh Ly; Thái Thanh (trước 75); Trầm Tử Thiêng (trước 75); Lệ Thu; Ngọc Lan
Tưởng không còn nhìn thấy nhau. Thuở tình em đem thuộc về người. Tưởng không còn nhìn thấy nhau. Thuở lòng anh nặng trĩu cơn đau. Tưởng không còn lôi kéo nhau. Đến cuối đường giăng mắc vực sâu. Tưởng không còn làm khổ.
Tác giả: Nguyễn Hoài Anh
Ca sỹ thể hiện: Lý Hải; Lý Hải
Xấp vé số vẫn dày, trên đôi tay hao gầy. Em lang thang trong mưa lo toan đếm bước thời gian. Những ánh mắt hững hờ, quay nhanh đi không ngoái nhìn. Xin ai mua dùm em ? Ai mua dùm em ... cho vơi bớt âu lo. Cuộc đời thật.
Tác giả: Hàn Sĩ Nguyên
Ơi ơi - Ạ ơi ơi. Ạ ơi ơi - Ạ ơi ơi. Mẹ già mình hạc xương mai. Sầu thương lê chiếc bóng. Run rẩy chờ hoàng hôn. Lây lất tháng năm. Một mình hiu hắt sớm hôm. Chiều rơi vai nặng trĩu. Thân héo mòn đường xa. Sương tuyết.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Lý Tuấn Kiệt; Lý Tuấn Kiệt (beat)
Trời đêm nay không một vì sao. Gió vẫn nhẹ nhẹ thổi sao lòng ta luôn nặng trĩu. Bàn tay ngày ấy đã níu giữ lấy sao lại buông. Có phải tình cảm đã nhạt dần. Hãy nói đi, đừng ngại ngần. Tại sao hai người nhẫn.
Tác giả: Hàn Sĩ Nguyên
Ạ à à a ơi – À à à a ời. À à à a ơi – À à à a ơi. Núi ơi núi hãy tránh ra. Núi đừng che khuất mái nhà ta xưa. Nhà ta ở dưới rặng dừa. Có hàng tre nhỏ đong đưa ngõ vào. Giàn hoa tím nhịp cầu ao. Dây trầu xanh đất.
Tác giả: Hoàng Dũng
Ca sỹ thể hiện: Hoàng Dũng
Tôi thấy thân mình đầy bụi, như cuốn sổ ảnh đã lâu chẳng xem. Bụi phủ lên bức hình tôi vẫn ở đấy. Bụi phủ lên nụ cười vô ưu biết mấy. Tôi nào lấy tay lau. Tôi cuốn theo điều kỳ lạ, để lau bóng đôi giày mới tôi mang, những.