Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Em ơi… em biết không anh buồn? Người đàn ông bao nặng gánh gia đình. Chuyện sự nghiệp dang dở hằn trên vai. Tháng ngày dài nỗi cô độc nhiều thêm. Không vui… anh chỉ giữ riêng mình. Anh lạc lõng giữa dòng đời tấp.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Chuyện tình của mình tựa như con sóng kia vỡ tan nhanh trong chiều tàn. Lòng vẫn hoang mang khi lời chia tay vội vàng, mà em nói với anh. Yêu nhau bao lâu anh có biết đâu chữ ngờ, em bỏ anh bơ vơ. Rồi đành ngậm ngùi nhìn em.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Tôi nói anh nghe này người bạn thân của tôi. Anh mê đắm làm gì cờ bạc bác thằng bần. Tự hỏi trong đời mấy ai giàu người ơi? Gương trắng tay quá nhiều sao anh còn dấu thân? Tôi nói anh nghe này giàu nghèo đôi bàn tay. Mưu.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Có lẽ nào bình mình chưa ngủ mơ. Nằm chăn trở duyên tình đang thắm động. Có lẽ nào hờn ghen đã ngỡ. Và để rồi nay ngoảnh mặt làm ngơ. Có lẽ nào dương đêm vàng bơ vơ. Lại chăn trở những điều đã hoang tưởng. Có lẽ nào trong.